Chỉ có điều Lâm Thu cũng không hề nản lòng, vì cuộc so tài chỉ vừa bắt đầu thôi.
Hắn vội vàng điều chỉnh lại hô hấp, lại một lần nữa tấn công Tần Trăn Trăn, chỉ có điều kết quả vẫn như cũ không hề thay đổi, lần nào Tần Trăn Trăn cũng có thể né tránh công kích của hắn rất dễ dàng, còn thuận thế đấm thêm hoặc đá thêm một phát lên người hắn.
Điều này khiến Lâm Thu cảm thấy cực kì uất ức.
Thế này chẳng khác nào dồn hết sức lực toàn thân vào một chỗ để sử dụng, lần nào cũng đánh vào không khí, khó chịu tới mức nào không cần nói cũng biết.
Còn Tần Trăn Trăn cũng rất kinh ngạc với biểu hiện của Lâm Thu.
Phải biết rằng cô đã công kích Lâm Thu nhiều lần rồi, mỗi đấm mỗi đá đều không hề nhường bước nhưng Lâm Thu đến bây giờ vẫn còn rất khỏe mạnh.
“Ngươi từ bỏ đi, mặc dù tố chất thân thể của ngươi rất quái dị nhưng kỹ xảo của ngươi thật sự quá kém, ngươi hoàn toàn không có khả năng đánh trúng ta! Hơn nữa đến bây giờ ta còn chưa sử dụng dị năng hệ băng của ta đâu!”
Lâm Thu cũng biết lời Tần Trăn Trăn nói là sự thật, cứ tiếp tục như thế thì mình sẽ thua rất thảm hại.
Chẳng lẽ mình cứ chịu thua như vậy sao? Cứ như vậy mà thua thì hơi mất mặt.
Tuy rằng hắn đã chuẩn bị tinh thần để nhận thua nhưng lòng tự trọng của đàn ông không cho phép hắn thua thê thảm như thế.
Lâm Thu bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó.
Vội vàng ra dấu tạm ngừng trận đấu với trọng tài.
Trọng tài: (@[]@! !)
Tần Trăn Trăn: (??_?)
Khán giả tại hiện trường: Σ(っ °Д °;)っ
Còn có cách này nữa sao? Còn có thể tạm dừng nữa sao?
Nhóm người xem phát sóng trực tiếp bùng nổ.
“Mẹ nó, anh Thu quả nhiên là trâu bò, thì ra trong lúc so đấu còn có thể tạm dừng được.”
“Quả nhiên thứ kỳ lạ nhất trên thế giới chính là cách làm việc của Lâm Thu.”
“Hiện tại ta thật sự tò mò Lâm Thu ra dấu tạm dừng để làm gì?”
“Tò mò +1.”
Mà ở đấu trường, mặc dù trọng tài cảm thấy hơi bất đắc dĩ nhưng vẫn tạm thời cho dừng trận đấu lại.
Tần Trăn Trăn cũng muốn xem thử xem Lâm Thu định làm gì cho nên không phản đối.
“Lâm Thu, trận đấu này vốn không được tạm dừng, ngươi như vậy là muốn làm gì?”
“À thì ta muốn hỏi một chút là trong trận đấu này có được dùng vũ khí không?”
Trọng tài: ≡(▔﹏▔)≡
“Cuộc thi không có quy định về vấn đề này, chẳng qua đây là cuộc thi dị năng, ngươi định dùng vũ khí gì chứ?”
Lâm Thu không thèm quan tâm nhiều như thế, ánh mắt nhìn quanh một lượt, bây giờ ở đây thì tìm thương ở chỗ nào được.
Đến một cái gậy cũng không có.
Hắn chợt thấy ở rìa lôi đài có cô lao công đang dọn vệ sinh.
Trong đầu chợt nảy ra ý hay.
Hắn nhanh nhẹn lao xuống khỏi lôi đài, giành lấy cây lau nhà trong tay cô lao công, sau đó quay lại lôi đài.
Cô lao công: ∑(° 口 °ノ)ノ
Tần Trăn Trăn: (????”
Cậu thật sự định dùng cây lau nhà để đánh với tôi sao?
Trọng tài đang định nói gì đó thì bị Tần Trăn Trăn ngăn lại.
“Có thể bắt đầu được chưa?”
Giọng nói của Tần Trăn Trăn đã hơi lạnh lẽo, hiện tại cô đang cảm thấy hành động vừa rồi của Lâm Thu là đang sỉ nhục cô.
Lâm Thu thì lại không nghĩ nhiều như thế.
Hắn nhanh chóng đá rơi cái đầu lau nhà.
Đầu lau nhà: (;′? ? ﹏ ? ? `)
Hắn cầm phần cán chổi lau nhà, khéo léo chỉnh sửa.
“Đến đây đi, cây thương này tên là thương lau nhà, làm bằng cây lau nhà cướp được từ chỗ cô lao công, nặng khoảng hơn một cân.”
Lâm Thu cầm lấy cán chổi lau, bày ra một cái pose dáng mà hắn tự nhận là rất đẹp trai.
Tần Trăn Trăn im lặng nhìn Lâm Thu.
Cái này gọi là gậy đấy có biết không?
Con mẹ nó chứ gậy!
“Phụt.”
Lục Chấn ngồi ở ghế vừa uống một hớp trà Long Tỉnh, lập tức phun hết lên mặt Khương Văn.
Lục Chấn vội vàng cầm lấy khăn tay bên cạnh, lau lau mặt cho Khương Văn.
“Khụ khụ! Ta phát hiện thằng nhóc này đúng là một nhân tài!”
Tất cả các khán giả đều bị hành động này của Lâm Thu đánh cho ngoài cháy trong mềm, họ phát hiện Lâm Thu thật là tuyệt.
…
Tần Trăn Trăn nhìn Lâm Thu đang cầm cây lau nhà vừa cướp được.
Phì!
Nhìn Lâm Thu đang cầm gậy gỗ, gương mặt đang khó coi của cô ấy trở nên nghiêm túc.
Trong lúc nhất thời thật sự không dám bắt đầu tấn công.
Lâm Thu thấy Tần Trăn Trăn không công kích mình, bèn cầm gậy gỗ lập tức đâm về phía Tần Trăn Trăn.
Tần Trăn Trăn vẫn dùng mánh khóe cũ, nhanh chóng né qua một bên, nhưng hiện tại hiệu quả mang lại không lớn. Cây lau nhà kia hơi nghiêng qua, một phát đánh vào cái mông cong của Tần Trăn Trăn.
Tần Trăn Trăn chỉ cảm thấy từ mông mình truyền tới cảm giác cực kì đau rát, không khỏi xấu hổ đỏ bừng cả mặt.
Nhất định là hắn cố tình.
Mà Lâm Thu cũng trưng ra vẻ mặt vô tội, nói thật hắn chỉ hành động theo ý thức của mình mà hành động thôi, kỹ thuật sử dụng thương đầy tinh thông đã thâm nhập vào đầu óc của hắn, đến khi hắn phản ứng lại được thì cây thương đã quét trúng Tần Trăn Trăn rồi.